“Th...ích... hả?”
“Ừ, cứ như mơ vậy. Cậu có biết tớ đã thích cậu từ bao lâu rồi không? Nếu biết thì cậu đã không hỏi như thế đâu.”
Trái tim của Lee Jun bắt đầu đập thình thịch trước lời tỏ tình được thốt ra bằng giọng run rẩy trong khoái cảm.
‘Rốt cuộc là thích mình đến mức nào chứ? Trước giờ chẳng hề tỏ ra gì cả, tự nhiên lại...’
“Cậu đúng là có gì đó khiến người ta rung động thật đấy. Thật sự luôn.”
“Rung động á? Cậu rung động vì lời tớ nói thật hả?”
Nghe nói trái tim rung động, Seon Woo hớn hở hỏi lại bằng giọng vui mừng.
“Đã bảo là thích từ lâu như thế, ai mà không rung động cho được…”
Lee Jun chôn mặt vào ga trải giường, lí nhí nói như muốn giấu đi khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.